Chào quý bà con. Năm nay Liên bang cho khai thuế muộn, tới 15/7 mới là hạn chót, bà con mình khai thuế hết rồi phải không? Nhớ đến việc khai thuế, khi Việt tôi gửi hồ sơ tới văn phòng, cô agent quen review xong đã gọi điện hỏi tôi: “Anh Việt, cho em hỏi là công ty anh có khoản chi phí ăn uống sao nhiều quá vậy? Mọi năm em cũng thấy có nhưng năm nay nhiều hơn năm trước.”
Không biết ở tiệm của quý bà con đồng hương ra sao, nhưng chỗ VietShipping tôi, việc ăn uống tại tiệm như là một nét văn hoá nho nhỏ mà tôi muốn chia sẻ với mọi người. VietShipping tuy không phải business lớn lao gì, nhưng cũng gần chục nhân viên. Mỗi ngày, Việt tôi đều nấu đồ ăn để mọi người cùng ăn cơm trưa chung với nhau tại tiệm. Vậy nên số tiền “chi phí ăn uống” mà cô agent hỏi ở trên là tiền Việt tôi và vợ đi siêu thị mua đồ ăn để nấu cơm trưa cho mọi người ăn hàng ngày. Việt coi các anh em làm cùng không phải ông chủ và nhân viên, mà là như các thành viên trong gia đình. Sáng cùng tới nơi làm việc, phục vụ bà con gửi hàng. Trưa thì ăn bữa cơm cùng nhau, vui vẻ, ấm cúng. Cùng chia sẻ với nhau những kết quả công việc trong ngày, cùng bàn luận cải tiến công việc nếu như có xẩy ra chút vấn đề hay khó khăn nảy sinh, cùng tâm sự với nhau vui buồn trong cuộc sống. Đó là nét văn hoá doanh nghiệp, tạo ra sự gắn kết giữa các thành viên với nhau, như một kiểu “team building” được thực hiện mỗi ngày. Ai cũng học được sự hoà nhập, chia sẻ, hỗ trợ nhau trong công việc. Việt tôi cũng hay đùa với các em: “sau này nếu các em bỏ VietShipping đi làm chỗ khác, thì không lo về khả năng làm việc nhóm, dù kỹ năng công việc là do mọi người hay từng loại hình tính chất công việc khác nhau, nhưng phong cách làm việc và tính cách là giống nhau cho mỗi hình thức làm việc nhóm, ở đâu cũng cần.”
Bữa ăn trưa ở tiệm, nó còn nhắc cho Việt nhớ về những kí ức ngày còn đi làm ở quê nhà. Những bữa ăn ở canteen, ở nhà ăn tập thể mang lại cho Việt nhiều thứ, cho Việt đúc rút nhiều kinh nghiệm sống, kinh nghiệm làm việc để Việt mang tới vùng đất mới và có thể áp dụng khởi nghiệp tại đây. Hơn nữa nước Mỹ là đa sắc tộc, muốn một bữa ăn ngoài mà đảm bảo đủ những thức ăn mang hương vị quê nhà không phải là dễ, và cũng không phải rẻ cho mọi người. Như Việt tôi là người miền Tây, món ăn mỗi ngày ít nhiều cũng phải mang hương vị miền Tây mới dễ ăn. Các anh em phần lớn cũng gốc Nam Bộ, khẩu vị ăn uống của mấy anh em coi như tương đồng. Còn gì hơn mỗi bữa trưa, sau buổi làm việc nặng nhọc, mấy anh em được quay quần bên nhau để cùng ăn những món ăn quê nhà, gợi nhớ tới món ăn của mẹ nấu ngày xưa? Việt tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng vì đã lựa chọn công việc này, công việc của người chuyên chở hàng hoá cho những người đồng hương gửi về đất Mẹ, cũng là kết nối tình yêu thương của bà con với những người thân ở quê nhà. Mỗi ngày được ăn cơm Việt Nam, được nói tiếng Việt với quý bà con đồng hương, và được làm công việc mà rất có ý nghĩa thế này, là điều không phải ai cũng may mắn có được. Vậy nên, khoản chi phí ăn uống kia Việt tôi vẫn vui lòng chi trả, vì nó mang lại cho Việt không chỉ là bữa ăn, mà là nét văn hoá trong tiệm VietShipping, mang lại sự gắn kết và ấm áp dài lâu, giống như điều mà Việt đang có với quý bà con đồng hương hiện tại…