“Gửi mẹ!
Con còn nhớ năm nào, con theo chúng bạn trốn học mải chơi lò cò, nhảy dây. Mẹ biết được, đánh con một trận và vừa khóc vừa bảo con: “Đời mẹ khổ bao nhiêu mẹ cũng chịu được. Nhưng con, con phải chăm học để sau này thành người, có một cuộc sống tốt hơn mẹ. Con có hiểu không?” Mẹ ơi, con bây giờ đi hơn nửa vòng trái đất, đã đến được những nơi, trải nghiệm những điều mới lạ trong cuộc sống, mà, thậm chí trong mơ, mẹ cũng chưa từng nghĩ đến. Vốn kiến thức và kinh nghiệm sống của con được bồi dưỡng, và tăng dần theo thời gian, khi con va chạm với người, với đời. Chỉ có một điều, đến giờ con mới lờ mở hiểu hết được: đó là tình thương vô bờ bến mẹ dành cho con. Tiếc là, khi con nhận ra điều đó, thì mẹ đã không còn tại thế…
Người ta bảo: nỗi đau nào rồi cũng phải trôi qua, vì con người vẫn sẽ phải tiếp tục sống. Con biết điều đó là đúng. Giờ đây, mỗi khi nghĩ về mẹ, con không còn buồn và khóc nhiều như những ngày đầu khi con không còn mẹ. Tuy nhiên, có những chiều tà Houston (Texas) buồn đến diết da, con ngồi lặng trong công viên, và chỉ ước giờ có mẹ bên cạnh. Nhất là vào dịp tháng bảy này, khi trên radio và báo đài người Việt, người ta nói nhiều đến lễ Vu Lan…
Con mỗi tuần đều đi chợ Việt, thấy ở các tiệm shipping, người ta ra vào tấp nập, mua những lọ thuốc bổ, những hộp sữa, để gửi về biếu mẹ ở Việt Nam. Con ghen tị với họ lắm. Con sẵn sàng đánh đổi tất cả tiện nghi, vật chất hiện tại, chỉ để được một lần gửi sữa về biếu mẹ. Con biết, mẹ sẽ mắng ngoài miệng: “bây này, bày vẽ chi cho tốn tiền?”, nhưng trong lòng mẹ ấm áp và vui lắm.
Đức Phật dạy, hạnh Hiếu là hạnh Phật. Con đó giờ vẫn cứ nghĩ chữ Hiếu là với cha, với mẹ, với người đã tạo nên hình hài ta, truyền đạt cho ta những bài học để ta thành người. Cho đến khi, con có duyên nói chuyện với một sư thầy, nhân dịp con đi lễ Phật. Thầy bảo con, con không còn mẹ, nhưng con hoàn toàn có thể làm việc thiện, để tưởng nhớ đến mẹ con. Mẹ ở nơi chín suối, chắc cũng sẽ vui vì điều đó.
Con trước giờ, làm từ thiện chỉ dừng ở mức độ cá nhân đóng góp vào những quỹ cứu trợ, cứu nạn, mỗi khi thành phố nơi con đang ở, hay miền Trung quê mình chịu bão lũ mỗi năm. Năm nay, nghĩ đến mẹ, con muốn mình làm điều gì hơn như thế. Con bàn với bạn bè, người thân, và đứng ra nhận những món quà đóng góp cho những mái ấm tình thương ở Việt Nam. Của ít lòng nhiều, từng hộp tã em bé, hay sữa, quần áo… con đều tự tay đóng gói với tấm lòng trân trọng nhất. Ban đầu, mọi thứ cũng khó khăn lắm, có rất nhiều điều con chưa làm bao giờ, nay phải tập quen. Nhưng may thay, được sự ủng hộ của bà con, đồng hương người Việt bên này, hành động nhỏ ban đầu của con, đã dần được lan tỏa và lớn mạnh hơn chút ít.
Mẹ ơi! Xưa kia mẹ dạy con, làm người tâm phải hướng thiện, phải biết nhường cơm, sẻ áo, giúp đỡ những người kém may mắn hơn mình. Con làm mọi thứ, không phải vì danh. Con trước chỉ mong các trẻ em kém phần may mắn ở Việt Nam cuộc sống được tốt hơn xíu; sau là một hành động nhỏ làm vui lòng mẹ. Vu Lan mẹ không còn, con không thể gửi sữa, gửi bánh về biếu mẹ, chỉ gửi những cánh hồng-dệt-từ-điều-thiện này tặng mẹ thôi. Mẹ vui, mẹ nhé..”
———
Đây là tâm sự của một bạn kể tôi nghe, mà được sự cho phép của bạn ấy, Việt tôi mạn phép được chia sẻ. Chương trình Vu Lan báo hiếu ở VietShipping là bên công ty tôi sẽ hỗ trợ hoàn toàn chi phí gửi hàng về Việt Nam, cho những ai gửi sữa biếu mẹ. Bạn này không gửi sữa, và cũng không gửi về mẹ mình. Nhưng khi nghe bạn tâm sự, tôi mạn phép phá lệ. Tuy không nhiều, công ty tôi cũng góp một chút tấm lòng, xin giúp một phần chi phí trong việc chuyển hàng từ thiện này. Tôi, cũng như bạn, chỉ mong một mai khi gặp lại mẹ mình ở thế giới khác, có thể tự hào khoe mẹ rằng: “mẹ ơi, con ngày xưa nhớ mẹ, cũng làm được điều tốt…”
Như con sông, khi đầy phải chảy
đem nước tràn đến tận nơi xa
Cũng như vậy, điều được nơi đây
sẽ đem phước đến vong linh tại đấy
Như nước nguồn rót từ ngọn núi
chảy xuống và dâng ngập cánh đồng
Cũng như vậy điều được nơi đây
sẽ đem phước đến vong linh tại đấy.
— (trích Kinh Nidhikanda trong Khuddakapatha)
Houston,
08/30/2020.